Categories
News

“ATM KHẨU TRANG”

Khi dịch Covid-19 đang bùng phát trở lại, anh Hoàng Tuấn Anh – “cha đẻ” của “ATM gạo”, đã tiếp tục chế tạo ra “ATM khẩu trang” miễn phí phát cho người nghèo để phòng bệnh Covid-19.

Máy “ATM khẩu trang” miễn phí được đặt tại địa chỉ 204B Vườn Lài, quận Tân Phú, TP HCM. Đây cũng là địa chỉ quen thuộc của cây “ATM gạo” đầu tiên tại Việt Nam.

So với “ATM gạo” trước đây, “ATM khẩu trang” miễn phí đã có những cải tiến tốt hơn giúp người dân khi đến nhận khẩu trang ít tiếp xúc với những đồ vật xung quanh nhất. Khi đến nhận khẩu trang miễn phí, người nhận sẽ không cần phải bấm bất kì nút nào trên thân máy mà “ATM khẩu trang” sẽ nhận diện gương mặt thông qua hệ thống camera được lắp trên thân máy. Ngoài ra, cạnh chiếc “ATM khẩu trang” còn có 1 máy rửa tay sát khuẩn miễn phí, giúp cho mọi người khi đến nhận khẩu trang miễn phí có thể sát khuẩn phòng tránh dịch bệnh Covid-19.

“Do các thiết bị y tế như khẩu trang ngày càng khan hiếm và đắt đỏ nên dự kiến “ATM khẩu trang” miễn phí sẽ hoạt động  từ 10-16 giờ chiều vào các ngày thứ 5 trong tuần, liên tục đến khi hết khẩu trang. Khẩu trang mà mỗi người đến nhận là loại khẩu trang vải kháng khuẩn, có thể giặt và dùng được 30 lần” – anh Hoàng Tuấn Anh ATM chia sẻ.

Hiện anh Hoàng Tuấn Anh và các nhân viên đã chuẩn bị 8.000 cái khẩu trang vải đủ phát cho 2.600 người. Được biết, mỗi cá nhân sẽ được nhận 3 khẩu trang/1 lần, loại khẩu trang nhận được là khẩu trang vải kháng khuẩn, có thể giặt và tái sử dụng được 30 lần. Những chiếc khẩu trang mang nặng ân tình sẽ giúp người dân thêm ấm lòng giữa mùa đại dịch.

Nguồn: Internet

Loading

Categories
News

TIỆM TẠP HÓA 0 ĐỒNG

Hạnh phúc là những điều bình  dị xung quanh được ta góp nhặt cho đong đầy cuộc sống để rồi không chỉ giữ cho riêng mình mà còn là sự chia sẻ, cho đi không mong nhận lại,…

Mỗi người cảm nhận hạnh phúc theo cách khác nhau, có thể là sự đủ đầy, dư thừa về vật chất. cũng có thể là hạnh phúc cũng đơn thuần là sự giúp đỡ hay chia sẻ với mọi người khó khăn hơn giúp họ có được cuộc sống vui vẻ hơn,…

Mỗi người có những cách làm bản thân trở nên hạnh phúc còn đối với gia đình của chị Linh chủ một tiệm tạp hóa nhỏ Thành Đạt tại xã Trường Xuân, huyện Thới Lai, thành phố Cần Thơ lại tạo ra cho gia đình mình niềm hạnh phúc bằng những việc làm thiết thực trong cuộc sống hằng ngày với những người hàng xóm xung quanh nơi gia đình chị đang sinh sống.

Tiệm tạp hóa của gia đình chị chẳng giống ai vì không có tiền bà con nghèo cũng có thể mua được các nhu yếu phẩm: nước đá, bánh kẹo, gia vị,…thứ gì cũng có. Tiền khách mua khi nào có thì trả, có khó khăn quá bà chủ sẵn sàng bán với giá 0 đồng.

Theo sự chia sẻ của chị Linh chủ tạp hóa Thành Đạt thì giúp đỡ mọi người là lúc nào giúp cũng được, giúp theo khả năng, có gì giúp ấy chứ không đợi dư giả hay giàu có mới giúp thì biết đến khi nào mới giúp được. Cùng với cái quan niệm và suy nghĩ ấy mà quán cóc trước nhà chị lúc nào cũng đông đúc khách nhưng hiếm khi lại được đồng lời bởi mỗi ly cà phê giá 5 nghìn đồng nhưng phải là cà phê hạt rang xay đúng cách.

Hàng xóm khó khăn hay khách lỡ đường không tiền chị sẵn sàng mời họ một ly cà phê ngon miễn phí.

Thỉnh thoảng bà con nghèo ở xóm có xảy ra tai nạn hay có khó khăn gì chị cũng là người trực tiếp giúp đỡ.

Tiệm tạp hóa Thành Đạt chỉ nhận tiền từ việc bán hàng cho những người khá giả sau đó tích cóp lại và giúp đỡ những hoàn cảnh nghèo, khó khăn, cần giúp đỡ.

Gia đình chị Linh  cũng chẳng mấy khá giả gì, vợ chồng chị chỉ bán tiệm tạp hóa nho nhỏ và phải lo cho ba đứa con đang tuổi cấp sách đến trường nên ngoài công việc bán tạp hóa chị còn làm thêm cái nghề xe ôm để kiếm thêm thu nhập giúp đỡ mọi người. Tuy công việc vất vả là vậy nhưng may mắn là vợ chồng chị lúc nào cũng sát cánh đồng hành chia sẻ cùng giúp đỡ mọi người.

Sự chia sẻ của vợ chồng chị xuất phát từ lòng thương người, không sa hoa, cầu kì hay lớn lao gì nhưng lại đúng lúc mọi người cần. Có khi chỉ là tặng một chiếc áo len giúp bà con trong những ngày trở gió, có khi là cốc trà đá giữa trưa hè nóng bức đơn giản vậy thôi nhưng mát cả dạ, ấm cả lòng.

Những hàng xóm nơi đây ai cũng quý mến và nể phục gia đình chị không chỉ vì chính bản thân họ là người được gia đình chị giúp đỡ mà họ nể phục tấm lòng biết sẻ chia và quan tâm, yêu thương người khác biết vươn lên để giúp đời. Tấm gương của vợ chồng chị Linh đáng để mọi người noi theo.

Loading

Categories
News

Nguyễn Tấn Lực

Hồ Sơ Cá Nhân

♡ Họ và tên: Nguyễn Tấn Lực

♡ Sống tại: Quận Bình Thủy, Cần Thơ

♡ Giới tính: NAM GIỚI

♡ Độ tuổi: 36 TUỔI

♡ Số Phone: 0968190519

♡ Chiều cao: 160 CM ♡ Học vấn: ĐẠI HỌC

♡ Nghề nghiệp: ĐÃ ĐI LÀM

♡ Thu nhập: 15 – 30 TRIỆU ♡ Hôn nhân: LY DỊ

♡ Con cái: ĐÃ CÓ (KHÔNG SỐNG CÙNG)

♡ Chỗ ở: CÓ NHÀ RIÊNG

♡ Cung hoàng đạo: BỌ CẠP

♡ Mục tiêu: TÌM BẠN ĐỜI

♡ Trạng thái: RẤT NGHIÊM TÚC

♡ Hình thức: HẸN GẶP & GỌI ĐIỆN, NHẮN TIN

Loading

Categories
News

Người phụ nữ Bắc Giang học hết lớp 3 trở thành ‘đại gia chân đất’

Người phụ nữ Bắc Giang học hết lớp 3 trở thành ‘đại gia chân đất’ – Báo VietnamNet Bà Thủy đi chân đất từ phía cuối xưởng lên tiếp chúng tôi. Vừa mời khách vào, bà vừa giải thích phải giám sát công nhân liên tục, không lại làm láo báo cáo hay.

Tay cầm phích nước, đầu đội chiếc nón đã cũ sờn, bà Trần Thị Thủy đi chân đất từ phía cuối xưởng lên tiếp chúng tôi. Vừa mời khách vào, bà vừa giải thích “phải giám sát công nhân liên tục, không lại làm láo báo cáo hay”.

Chỉ vào suất quà đặt trên bàn, bà khoe công ty chuẩn bị đi tặng quà cho các bà mẹ Việt Nam anh hùng, người già neo đơn – một hoạt động thiện nguyện thường xuyên của bà.

Khi được đề nghị chia sẻ về cuộc đời mình, người phụ nữ 62 tuổi (quê Lạng Giang, Bắc Giang) nói rằng, cuộc đời bà là chuỗi những đoạn đường đau khổ nhưng không ngừng vươn lên.

Giống như hầu hết gia đình nông thôn khác, bà Thủy sinh ra trong một gia đình nghèo có 9 người con. Bà học chưa hết lớp 3 – vừa đủ để biết đọc biết viết thì phải nghỉ học. Sau đó, bà đi lấy chồng theo sự sắp đặt của gia đình.

Sinh được bốn người con, hằng ngày ngoài công việc đồng áng, bà đi mò cua, bắt ốc, ai thuê gì làm nấy, chỉ để có tiền bữa rau bữa cháo nuôi con qua ngày.

Cuộc đời bà thay đổi sau một sự việc bất ngờ. Khoảng năm 1980, gần nhà bà xảy ra một vụ tai nạn xe máy, nạn nhân là hai người thanh niên. Thương tình, bà dìu họ vào nhà cứu giúp. Trong nhà chỉ còn mấy bơ gạo và con gà ngoài vườn, không suy nghĩ nhiều, bà nấu cơm, làm thịt gà đãi khách.

Sáng hôm sau, một trong hai người dúi vào tay bà một xấp tiền, bảo “chị cầm mua gạo cho các cháu”. Dù nghèo, bà nhất quyết từ chối.

Mấy hôm sau, mẹ của hai thanh niên từ Lạng Sơn xuống tận nhà bà cảm ơn. Họ mua chăn màn, quần áo, nhu yếu phẩm tặng mẹ con bà và nhận bà Thủy làm con nuôi.

Gia đình ở Lạng Sơn mời mấy mẹ con bà lên nhà chơi. Theo mẹ nuôi ra chợ, bà thấy trên này cái gì cũng đắt gấp 3, gấp 5 quê mình. Bà nảy ra ý định đưa rau củ ở quê lên đây bán. Từ mớ rau lang, về sau bà mang cả cua, hến, gà, lợn từ Lạng Giang (Bắc Giang) lên Lạng Sơn bán. Được gia đình mẹ nuôi giúp đỡ, bà buôn bán ngày càng thuận lợi.

Tay chỉ vào mảnh đất dưới chân, bà bảo: “Tại sao tôi lại mua mảnh đất này? Bởi vì tôi lập nghiệp từ lòng sông này. Nơi đây chính là nơi tôi đã mò cua, bắt ốc thời trẻ”.

Cứ thế, đến năm 1990, bà có 100 triệu đồng trong tay. Bà quyết định cầm số tiền ấy đi mua xe tải để chở hàng.

Từ quê lên phố mua ô tô, xách túi tiền lo bị cướp, bà buộc tiền khắp người, từ chân lên đến cổ, rồi mặc áo mưa để che đi. Trời nắng chang chang, thấy bà ăn mặc thế, ai cũng bảo bà bị điên.

Bà hỏi đường, tìm đến một đại lý bán xe ở cầu Đuống (Hà Nội). Sợ người ta bắt nạt mình dân quê, bà không hỏi mua xe ngay, mà lăng xăng quét dọn ở đó để dò la giá cả.

“Khi tôi đang quét dọn lăng xăng ở đấy thì ông chủ ra quát “Con kia, ai bảo mày quét?”. Tôi đáp: “Con thấy bẩn thì con quét cho ông. Con không lấy tiền đâu”. Ông chủ lại bảo: ‘Tao không có tiền thuê người quét dọn’. Nhưng bà cứ thế lao vào dọn dẹp trong tiếng lẩm bẩm của ông chủ: ‘Sáng sớm ra đã gặp ngay con dở hơi’.

Đến bữa cơm, ông chủ mời nhưng bà không ăn mà chỉ chăm chăm đi theo những người mua xe. Quan sát cả buổi, thấy một chiếc xe ưng ý, bà mới ướm thử ý ông chủ: “Ông ơi, cái xe này đẹp nhỉ!”. Ông chủ thấy thế tuyên bố: “Mày mà có tiền, ông bán cho mày cái xe này bằng giá nhập”. “Bao nhiêu hả ông?” “Đúng 78 triệu ông mua từ nước ngoài về, chưa có thuế”.

Nghe vậy, bà bảo ông chủ: “Quân tử phải nhất ngôn ông nhé!”. Ông chủ xe lúc ấy vẫn tưởng bà có vấn đề về thần kinh nên quyết không tin. Ngay lập tức, bà cởi áo mưa, lấy dao cắt từng túi tiền trên người. Ông chủ lúc ấy mới ngã ngửa.

Nghe bà kể lại câu chuyện lập nghiệp của mình, ông bảo: “Đây đúng là một bài học cho ông. Ông tin mày nhất định làm nên sự nghiệp”.

Ông cũng cho người lái xe về tận nhà cho bà. Năm ấy, ô tô là một thứ xa lạ với người dân quê, nên khi xe về tới nhà, cả làng ùa ra xem ô tô nhà bà Thủy.

“Đến cả bố mẹ, anh chị em tôi cũng không tin vào mắt mình. Cả nhà hỏi tôi lấy tiền đâu ra mua xe. Tôi bảo những năm qua tôi lặn lội 90 cây số đi đi về về Lạng Sơn – Bắc Giang để buôn bán nên mới tích cóp được số tiền ấy. Tiền lãi tôi âm thầm chôn dưới gầm giường và gốc cây ngoài vườn. Khi ướm chừng đã đủ mua xe, tôi mới đào lên”.

Đến bây giờ, khi đã có trong tay 100 chiếc xe tải chở hàng khắp trong Nam ngoài Bắc, bà vẫn còn nhớ như in câu chuyện về chiếc xe tải đầu tiên thời lập nghiệp.

Khi đã có xe, công việc buôn bán của bà ngày càng thuận lợi. Bà không phải phụ thuộc vào xe khách để vận chuyển hàng nữa, mà cứ khi nào gom đủ hàng là bà lại lên Lạng Sơn. Thấy chuyến về xe đi không lãng phí, bà thu gom phế liệu từ Lạng Sơn, chở về Bắc Ninh bán.

Đi nhiều, bà biết có một nhà máy sản xuất bình phun thuốc trừ sâu từ rác thải nhựa tái chế, bà tò mò muốn học theo.

Chia sẻ với bố nuôi về một nơi “biến rác thành tiền”, bà quyết định xin vào đây làm công nhân để quan sát, học nghề. Ban đầu, bà chỉ được giao làm việc vặt. Nếu như người ta chỉ làm 8-10 tiếng rồi về, thì bà làm việc không quản ngày đêm. Không chỉ làm tốt công việc của mình, bà còn chạy sang làm cả công việc của người khác. Bà cũng tự nguyện dọn dẹp nhà vệ sinh, giặt giũ, đánh giày dép cho các chuyên gia. Thấy bà nhanh nhẹn, chăm chỉ, cả nhà máy ai cũng quý.

Sau 3 năm, bà về Bắc Giang mở nhà máy sản xuất bình phun thuốc trừ sâu trên miếng đất mò cua, bắt ốc ngày xưa.

2 năm sau, hai vợ chồng bà đường ai nấy đi. Công ty lại đứng tên chồng. Trước nguy cơ mất trắng gia sản, bà suy sụp đến mức nhiều lần nghĩ đến chuyện tự tử.

Đêm 30 Tết, bà viết thư tuyệt mệnh rồi lên tầng 2 định nhảy xuống. Bỗng dưng bà nhận thấy mình mà chết bây giờ thì thật vô nghĩa.

Cha mẹ nuôi khuyên bà đủ cách, bảo bà đưa con lên Lạng Sơn sống, làm lại từ đầu. Nhưng bà từ chối và nói “con ngã ở đâu sẽ đứng lên ở đó”.

Bà lại quay về chở hàng đi buôn khắp nơi. Năm 2012, sau nhiều lần hầu tòa để đòi lại tài sản, bà chính thức được giao lại công ty.

Cùng với việc quản lý xưởng sản xuất bình bơm, bà lấn sân sang ngành vận tải và xuất khẩu nông sản. Đến nay, công ty bà đã có 3 xưởng sản xuất với gần 300 công nhân. Nhà máy và văn phòng công ty nằm trên mảnh đất rộng 12.000m2 ở mặt đường quốc lộ 1A.

Trong kinh doanh bà coi trọng chữ tín, đã hứa là phải làm và phải làm cho đúng.

Trên chiếc bàn tiếp khách duy nhất ở văn phòng, phía dưới tấm kính lót bàn là những tờ giấy cam kết, bản kiểm điểm, có tờ được viết cách đây cả chục năm. Ở đó, có cả bản kiểm điểm của con trai bà khi mắc lỗi, có cả tờ xác nhận của phía ngân hàng đã làm sai sót, thậm chí có cả giấy xác nhận của nhà hàng xóm là con gà vô tình lạc sang nhà bà, chứ không phải bà ăn cắp.

Trên tường, bà treo những lời răn “10 lý do nghèo”, “10 lý do giàu” để răn dạy các con và những người làm công cho mình.

Bà tự nhận mình là người nóng tính nhưng có thưởng phạt rõ ràng. Các con bà nếu làm sai cũng phải chịu trách nhiệm.

Có lần anh con trai cả ham chơi bị bà bắt gặp, ngay lập tức bà gọi người thanh lý mấy chục chiếc xe tải, chịu giá lỗ một nửa. Một hàng dài xe tải mà bà đầu tư cho anh cứ thế nối đuôi nhau ra khỏi công ty, khiến anh sợ “xanh mặt”. Không còn xe, anh phải đi làm thuê như những người khác. Mấy năm sau, thấy con đã biết hối lỗi, bà mới rót vốn tiếp để anh làm ăn.

Dắt chúng tôi đi tham quan nhà xưởng, bà đội chiếc nón lá, mặc áo bà ba nâu, chân đi đất. Bà giải thích “quanh năm tôi đi chân đất, mãi thành quen”.

Suốt mấy chục năm làm chủ doanh nghiệp, không ít lần bà khiến các đối tác ngã ngửa vì tưởng bà là người làm công. Có lần, một nhóm người đến công ty làm việc, thấy bà đang quét dọn ở sân, một cậu cất tiếng hỏi “cô cho cháu hỏi bà Thủy giám đốc” thì bị người đi cùng quát, “Dốt, đi hỏi bà lao công làm sao người ta biết!”.

Trong một chuyến hàng quan trọng khác, bà trực tiếp ngồi lên xe tải đi giao hàng cùng anh em. Suốt quãng đường, khách không hề biết người phụ nữ đi cùng là bà giám đốc. Mãi đến khi về công ty, khi vị khách hắng giọng “gọi bà Thủy ra đây”, bà mới đưa hóa đơn ra, đóng dấu và ký tên. Vị khách sững người, ngại ngùng xin lỗi bà.

Bà bảo, trước đây bà sống như thế nào thì bây giờ vẫn vậy. Cơm bà ăn chung mâm cùng công nhân. Công nhân ăn gì, bà ăn nấy.

Ở công ty, ai cũng quen với hình ảnh đó của bà Thủy. Nhưng mỗi khi có dịp đi đến những nơi sang trọng, trang nghiêm, bà cũng vẫn giữ nguyên hình ảnh ấy, không ít lần khiến người ta “sốc”.

Thậm chí, có lần một người quen đã giận bà vì ăn mặc quá đơn sơ, xuất hiện với tư cách một chủ doanh nghiệp được ông mời tới chia sẻ. Bà đã nhã nhặn xin lỗi và nói một câu với người anh rằng: “Dù em có là ai thì em vẫn mãi là người con gái thôn quê”.

Theo bà, “cái quý nhất ở người phụ nữ là bản chất không thay đổi”.

Có những người sau nhiều năm làm việc với bà đã nhận xét: “Chưa thấy một người phụ nữ nào vừa nghị lực, quyết liệt mà vẫn mềm dẻo đầy chất phụ nữ như chị”.

Bà bảo, phụ nữ làm kinh doanh, bà coi đó là một thuận lợi. “Bởi ít người đàn ông nào có khả năng nhẫn nhịn, khéo léo bằng phụ nữ”.

Khi được hỏi điều gì quan trọng nhất giúp bà có được cơ nghiệp ngày hôm nay, bà nói: “Tôi chẳng có bí quyết gì cả, chỉ có tấm lòng biết dang tay ra với mọi người. Tôi cho đi và được nhận lại sự giúp đỡ, tin tưởng của mọi người”.

Suốt mấy chục năm làm kinh doanh, bà đã góp tiền xây 25 ngôi nhà đại đoàn kết, tặng hàng trăm nồi cơm điện, chăn ấm cho người nghèo 4 xã trong huyện Lạng Giang.

Trước kia, bà nhường căn nhà đang sống để làm nơi chăm sóc gần 50 trẻ em nghèo, con phụ nữ đơn thân. Hằng năm, bà vẫn tổ chức những chuyến đi tặng quà cho các bà mẹ Việt Nam anh hùng tỉnh Bắc Giang, người già neo đơn.

Khi dịch Covid-19 bùng phát, bà quyết định tặng 50 tấn gạo cho các điểm cách ly ở 3 tỉnh Lạng Sơn, Bắc Giang, Ninh Bình.

Ban đầu, khi bà đề xuất ý kiến, chỉ có 50% anh em công ty đồng ý với bà. Sau khi ra sức thuyết phục, bà nhận được 100% cánh tay của những chiến hữu đã gắn bó với bà suốt nhiều năm qua.

“Bắc Giang và Lạng Sơn là quê hương của tôi. Còn Ninh Bình là mảnh đất có nhiều ý nghĩa với cuộc đời tôi. Đó là nơi nối liền Bắc – Trung, nơi tôi đi qua mỗi chuyến giao hàng trong Nam ngoài Bắc”.

Bà bảo, chết đi là về với cát bụi, chẳng ai có thể mang theo tiền. Nhiều người gọi bà là “bà Thủy hâm”, bà cũng chỉ cười.

Thấy trong mọi bức ảnh, bà đều mặc bộ trang phục bà ba màu nâu, chúng tôi hỏi có phải bà theo đạo Phật và thường xuyên đi chùa? Bà nói, bà chỉ lên chùa 1 lần duy nhất vào thời điểm bà tuyệt vọng vì mất hết cơ nghiệp. Bà cười bảo, bà không có thời gian đi chùa. Nếu có, cũng chỉ để vãn cảnh. “Phật là ở trong tâm mình, chứ không phải vì hay đi chùa mà có được”.

“Còn trang phục bà ba, tôi có vài chục bộ để mặc hằng ngày. Mặc đồ ấy, tôi thấy thoải mái và tự tin nhất”.

Cách đây 5 năm, bà trải qua ca phẫu thuật tim, không biết sống chết ra sao. Trên giường bệnh, bà viết di chúc để lại toàn bộ tài sản cho các tổ chức từ thiện. May mắn, bà thoát cơn hiểm nghèo nhưng đến giờ bà vẫn giữ ý định đó.

“Tôi không để lại cho các con nhiều tiền. Tôi chỉ để lại cho chúng ý chí vươn lên trong cuộc sống, lòng bao dung, biết sẻ chia với mọi người”.

Nguồn: Baomoi.com

Loading

Categories
News

ĐỀ XUẤT 1 VỢ NHIỀU CHỒNG



‘Làm cơm cho ba chồng cũng không tốn thời gian hơn làm cơm cho hai chồng là mấy’, vị giáo sư nêu quan điểm.

Tỷ lệ sinh ở mức rất thấp, tiềm ẩn một sự khủng hoảng nhân khẩu học có thể làm trì trệ sự phát triển kinh tế trong nhiều thập kỉ tới, mặc dù chính quyền đang thực hiện các chính sách để khuyến khích sinh đẻ 2 con.

Mới đây một giáo sư kinh tế tại Đại học, đã đưa ra một giải pháp gây tranh cãi là cho phép phụ nữ cưới nhiều chồng, theo đó sẽ sinh thêm nhiều con hơn.

Lý giải điều này, ông cho biết: ‘Tôi sẽ không đề xuất chính sách đa phu nếu tỉ lệ giới tính không bị mất cân bằng nghiêm trọng như vậy. Tôi không khuyến khích đa phu, tôi chỉ gợi ý rằng chúng ta có thể cân nhắc tới lựa chọn đó trong bối cảnh tỉ lệ giới tính đang trở thành vấn đề lớn đối với quốc gia này’.

Để giải quyết vấn đề nam giới ‘dư thừa’, vị giáo sư này cho biết: ‘Nếu hai người đàn ông cùng tự nguyện cưới một người vợ và người phụ nữ này cũng đồng ý, vậy thì xã hội đâu có lí do gì để cấm họ?’.

Ông không phủ nhận lợi thế của cuộc hôn nhân hai người, ví dụ như nó sẽ mang lại mối quan hệ lâu dài và đem lại lợi ích cho sự phát triển và giáo dục của trẻ nhỏ. Tuy nhiên xét trên sự mất cân đối trong tỉ lệ giới tính, theo ông có lẽ cho phép hợp pháp hóa đa phu là chuyện cần thiết.

‘Làm cơm cho ba chồng cũng không tốn thời gian hơn làm cơm cho hai chồng là mấy’, ông nói.
Đã áp dụng chính sách một con trong suốt 36 năm qua. Đây là một phần trong chiến lược thúc đẩy tăng trưởng kinh tế và mức sống của người dân.

Chính sách này đem lại hiệu quả, trong đó có khoảng dưới 40 tuổi. Tuy nhiên, do xu hướng thích con trai và phá thai nếu biết là giới tính nữ đã khiến số lượng nam giới tăng vọt và số nam nhiều hơn nữ tới 34 triệu người.

Chưa kể, phụ nữ thời hiện đại có xu hướng trì hoãn hôn nhân, chỉ sinh một con hoặc không sinh con và điều đó trở thành ‘quả bom về nhân khẩu học’.

Nhận thức về vấn đề dân số đang có sự chênh lệch lớn, năm 2015, và đã bắt đầu đảo ngược chính sách một con, nhưng gần như không đạt được bất kì hiệu quả nào. Nữ giới ngày càng muốn tự gây dựng sự nghiệp, và nhiều người thà đầu tư hết các nguồn lực để cho một con còn hơn chia sự quan tâm và đầu tư cho hai con trở lên.

Bài viết của vị giáo sư đã gây chấn động trên mạng xã hội. Nhiều phụ nữ đã không đồng ý với đề xuất này.

Tuy nhiên, vị giáo sư vẫn tiếp tục đưa ra các quan điểm mới về vấn đề dân số. Trong bài viết tiếp theo, ông sẽ đề xuất hợp pháp hóa ngành ɱạɨ dâм để ‘giải quyết nhu cầu của nam giới’giữa bối cảnh việc tìm kiếm người kết hôn ngày càng trở nên khó khăn .

Nguồn : copy

Loading

Categories
News

MÔ HÌNH KINH DOANH D2C


|Bí ẩn phía sau mô hình kinh doanh của Tesla: Không chi tiền cho quảng cáo, không có CMO nhưng hàng sản xuất đến đâu bán hết đến đấy.

Trong đợt dịch Covid-19 vừa qua, khi tất cả các hãng xe lâu đời như Toyota, Ford bị giảm giá trị vì không bán được hàng thì Tesla vươn lên thành công ty ô tô có giá trị lớn nhất toàn cầu dù tuổi đời chưa đến 20 năm.
Điều gì đã làm nên câu chuyện thần kỳ này? Hãy cùng nhìn vào mô hình bán hàng của Tesla.
Thành lập từ ngày 1/3/2003 nhưng trong suốt thời gian hoạt động đến nay, Tesla chưa từng có CMO-Giám đốc marketing. Tesla cũng không thuê bất cứ agency ngoài nào phụ trách hoạt động truyền thông, không có hệ thống đại lý phân phối như một số hãng xe tên tuổi khác.
Từ 2015, Tesla không chi bất cứ đồng nào để chạy quảng cáo. Cách đây không lâu, một nhà đầu tư kiến nghị Tesla nên chi ít nhất 50 USD trên mỗi một chiếc ô tô được sản xuất ra để quảng cáo nhưng CEO Elon Musk kiên quyết phản đối. Thậm chí ông còn chỉ trích những công ty khác chỉ biết bỏ tiền ra để chạy quảng cáo, thay vì cải thiện sản phẩm để trở nên tốt hơn.
Thay vào đó ở Tesla, sản phẩm được bán trực tiếp từ nhà sản xuất tới người tiêu dùng thông qua website và hệ thống 200 cửa hàng của họ trên toàn cầu, trong đó có 80 cửa hàng đặt tại Mỹ.
Mô hình bán hàng này được ông Đỗ Hữu Hưng, CEO Accesstrade Việt Nam giải thích là mô hình bán hàng “D2C – Direct to customer”, bán trực tiếp từ nhà sản xuất tới tay khách hàng.
“Hệ thống phân phối thông thường sẽ đi qua nhiều kênh bán buôn, bán lẻ, đại lý,… rồi mới đến người tiêu dùng. Đây là cách tiếp cận quá lâu, thời gian quá chậm và người dùng sản phẩm muốn phản hồi với nhà sản xuất cũng chịu. Chưa kể chính sách từ nhà sản xuất đến người tiêu dùng khó áp dụng, vì phải qua kênh đại lý.
Nhưng D2C, bằng công nghệ, cho phép nhà sản xuất bán trực tiếp tới tay người tiêu dùng (qua website, cửa hàng chính hãng). Câu chuyện không chỉ là bán hàng mà còn thiết kế sản phẩm để khác biệt hóa tùy theo từng nhu của khách hàng”, ông Hưng lý giải tại sự kiện Vietnam Online Bussiness Forum diễn ra cách đây không lâu.

Ông Hưng chỉ ra rằng D2C sẽ khắc phục các nhược điểm của mô hình bán hàng truyền thống như:
Không tương tác trực tiếp với khách hàng

  • Phụ thuộc quá nhiều vào một kênh bán hàng, khi kênh thay đổi chính sách thì hoạt động bán hàng bị ảnh hưởng
  • Không kiếm soát được cơ chế giá sỉ, phá giá, giảm tỷ lệ chốt đơn
  • Chi phí mang về một đơn hàng mới cao
  • Không dự đoán được xu hướng người dùng
    Nhờ ứng dụng mô hình D2C, Tesla sở hữu kết quả kinh doanh vô cùng ấn tượng. Năm 2019 vừa qua họ bán gần 400.000 xe, gấp 1,5 lần so với 2018 và gấp 3 lần so với 2017. Thực tế, số lượng xe hãng làm không kịp để phân phối và vấn đề duy nhất là khách hàng phải chờ đợi quá lâu.
    Theo kết quả của Consumer Reports, Tesla là thương hiệu ô tô có tỷ lệ khách hàng hài lòng cao nhất khi 88% những người từng mua xe cho biết họ cực kỳ hài lòng, dù có là dòng sản phẩm gì đi nữa. Tỷ lệ này của Telsa còn lớn hơn tỷ lệ của Audi hay Posche.

“Telsa cực kỳ nhất quán trong việc thiết kế trải nghiệm khách hàng. Tất cả cửa hàng Tesla đều được đặt trong các tòa nhà đẹp, toàn bộ nhân viên do họ quản lý. Khác với showroom và đại lý, có khi bán kèm cả xe hàng này với xe hàng khác; người bạn hàng thậm chí còn không hiểu hết chiếc xe mình đang bán”, ông Hưng so sánh. “Vì thế không khó hiểu nếu Tesla là hãng xe có độ hài lòng cao nhất tại Mỹ”.
Đại diện Accesstrade cũng cho biết ở Mỹ hiện nay, xu hướng mua hàng D2C đang được nhiều người dùng ưa chuộng. Theo dự đoán, đến năm 2021, 46% những người mua sắm online sẽ là người mua D2C.
Tuy nhiên, để triển khai mô hình D2C chính xác, các doanh nghiệp cần tới 4 trụ cột dưới đây.

  • Có khả năng sản xuất để cụ thể hóa nhu cầu khác biệt của từng người dùng
  • Khả năng về SEO, Google, traffic,…để lấy được người dùng
  • Năng lực đóng gói, hoàn thiện sản phẩm
  • Thu thập dữ liệu để phân tích, tối ưu hiệu quả người dùng
    “Để hình thành mô hình D2C tổng thế, có website thôi là chưa đủ. Nói thật, tôi nghĩ doanh nghiệp nhỏ chưa chắc nên dồn vào D2C, câu chuyện này dành cho doanh nghiệp lớn, sẵn sàng đầu tư vì trong dài hạn mới thấy được hiệu quả”.

Nhật Anh

Loading

Categories
News Web'News

GIÁ TRỊ CUỘC SỐNG

Có một người đàn ông đã có gia đình, nhưng anh ta lại cứ ham làm giàu và bỏ bê vợ con. Vợ anh ta cứ khuyên, anh hãy làm ít lại và dành thời gian cho gia đình đi, thế nhưng anh ta không chịu. Rồi một ngày, khi anh ta đã có đủ tiền để hưởng thụ. Anh ta liền dắt gia đình đi du lịch ở xa, sau một chuyến bay dài, họ vào tới khách sạn để nghỉ ngơi. Anh ta nói với vợ con: Sáng sớm mai chúng ta sẽ dậy sớm và đi chơi khắp nơi nhé, nghe vậy, vợ con anh ta rất háo hức. Nhưng rồi, anh ta đã chết trong đêm đó.

Câu chuyện thứ hai: Tôi có một người bệnh nhân, cô này làm nghề nail. Cô ta cũng bỏ bê gia đình và ham kiếm tiền cho thật nhiều, khi tôi hỏi: Sao cô không lo tận hưởng cuộc sống ? Cô ta trả lời: Tôi cố gắng làm thêm ít năm nữa để kiếm vài trăm nghìn đô la, sau đó tha hồ hưởng thụ. Nhưng rồi, một năm sau. Cô ta bị ung thư, và bao nhiêu tiền cô ta dành dụm đã phải mang ra cho bác sỹ hưởng và cô ta chết luôn.

Các bạn thấy chưa, tại sao các bạn không thể sống vui từng ngày, mà cứ phải tham lam ?

Cách sống vui từng ngày có nghĩa là:

• Yêu một người hết mình cho ngày hôm nay, còn ngày mai ra sao cũng đừng bận tâm.

• Vui với gia đình từng ngày với những gì mình đang có, đừng đợi phải đầy đủ.

• Nếu bạn còn độc thân, hãy tận hưởng cuộc sống từng ngày và đừng cứ vùi đầu vào lo công việc rồi quên đi bản thân.

Bởi vì, cuộc sống sẽ không như bạn nghĩ đâu. Sẽ luôn có những điều bất ngờ mà không ai biết trước được.

Vì vậy, đừng chủ quan và cứ nghĩ rằng, những ngày tháng phía trước sẽ rất huy hoàng sau khi tôi đã có tất cả.

Hãy sống trọn vẹn từng ngày bạn nhé.

Vì có thể sau đêm nay, bạn sẽ không có ngày mai đâu !

Nguồn: Sưu tầm

Loading

Categories
News

Seize The Soul – Invitation

Ms Hồ Phương Thùy

& Literary Gala Team

Invite

Loading

Categories
News

TÌNH MẸ

Cái nghèo cái đói thường trực trong ngôi nhà nhỏ này, nhưng dường như, nỗi cơ cực bần hàn ấy không buông tha họ. Cậu con trai bắt đầu cắp sách đến trường cũng là lúc nỗi mất mát lớn bỗng nhiên đổ ập xuống đầu họ…
Cha qua đời vì cơn bạo bệnh. Hai mẹ con tự tay mình mai táng cho người chồng, người cha vắn số.
Người mẹ góa bụa ở vậy, chị quyết không đi bước nữa. Chị biết, bây giờ chị là chỗ dựa duy nhất cho con trai mình. Chị cặm cụi, chăm chỉ gieo trồng trên thửa ruộng chật hẹp, tài sản quý giá nhất của hai mẹ con chị.
Ngày qua ngày, năm nối năm, những tấm giấy khen của cậu con trai hiếu học dán kín cả bức tường vôi nham nhở. Nhìn con trai ngày một lớn lên, ngoan ngoãn, học hành giỏi giang, nước mắt bỗng lăn trên gò má chị.
Học hết cấp hai, cậu thi đậu vào trường cấp ba trọng điểm của thành phố. Gánh nặng lại oằn lên vai người mẹ.


Thế nhưng không may thay, khi giấy báo trúng tuyển về đến tay cậu cũng là lúc mẹ cậu ngã bệnh. Căn bệnh quái ác làm chị liệt nửa chi dưới.
Vốn là lao động chính của gia đình, giờ chị chẳng thể đi lại bình thường như xưa nữa nói chi đến chuyện làm nông.
Cậu bé vốn hiểu chuyện, thương mẹ vất vả, cậu xin nghỉ học:

  • Mẹ này, con nghỉ học thôi, ở nhà làm ruộng thay mẹ. Đi học, tiền đâu mà đóng học phí, tiền sinh hoạt phí, lại còn một tháng nộp 15 cân gạo nữa, nhà mình biết lấy đâu ra.
  • Có thế nào con cũng không được bỏ học. Con là niềm tự hào của mẹ. Chỉ cần con chăm chỉ học hành, còn những việc khác, con không phải bận tâm
    Hai mẹ con tranh luận rất lâu, cậu kiên quyết không đi học nữa vì không muốn mẹ mình khổ. Cậu trở nên ngang bướng và lì lợm. Phải đến khi nóng nảy quá không kiềm chế được, mẹ cậu giơ tay tát cậu một cái vào má, cậu mới sững người lại.
    Đây là cái tát đầu tiên trong đời cậu con trai mười sáu tuổi. Mẹ cậu ngồi thụp xuống đất và khóc nức nở…
    Nghe mẹ, cậu khăn gói vào trường nhập học. Lòng cậu nặng trĩu. Người mẹ đứng lặng hồi lâu, nhìn bóng con trai khuất dần…
    Ít lâu sau, có một người mẹ lặc lè vác bao tải dứa, chân thấp chân cao đến phòng giáo vụ. Chị nộp gạo cho con trai. Chị là người đến muộn nhất.
    Đặt bao gạo xuống đất, chị đứng thở hổn hển một hồi lâu rồi nem nép đi vào.
    Thầy Hùng phòng giáo vụ nhìn chị, nói:
    -Chị đặt lên cân đi. Mở túi gạo ra cho tôi kiểm tra.
    Chị cẩn thận tháo túi.
    Liếc qua túi gạo, hàng lông mày của thầy khẽ cau lại, giọng lạnh băng:
    -Thật chẳng biết nên nói thế nào. Tôi không hiểu sao các vị phụ huynh cứ thích mua thứ gạo rẻ tiền đến thế cho con mình ăn. Đấy, chị xem. Gạo của chị lẫn lộn đủ thứ, vừa có gạo trắng vừa có gạo lức lẫn gạo mốc xanh đỏ, cả cám gạo nữa, đây còn có cả ngô nữa… Thử hỏi, gạo thế này, chúng tôi làm sao mà nấu cho các em ăn được. Thầy vừa nói vừa lắc đầu.
  • Nhận vào.
    Thầy nói, không ngẩng đầu lên, đánh dấu vào bảng tên của học sinh.

Mặt người mẹ đỏ ửng lên. Chị khẽ khàng đến bên thầy nói:
-Tôi có 50.000 đồng, thầy có thể bổ sung vào thêm cho cháu để phụ tiền sinh hoạt phí được không thưa thầy?
-Thôi, chị cầm lấy để đi đường uống nước.
Thầy nói và vẫn không ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ tội nghiệp đang loay hoay, khổ sở, mặt đỏ ửng lên, chân tay thừa thải vì chẳng biết làm thế nào. Chị chào thầy rồi lại bước thấp bước cao ra về.


Đầu tháng sau, chị lại đến nộp gạo cho con trai. Thầy lại mở túi gạo ra kiểm tra rồi lại cau mày, lắc đầu. Thầy có vẻ lạnh lùng, ác cảm:

  • Chị lại nộp loại gạo như thế này sao? Tôi đã nói phụ huynh nộp gạo gì, chúng tôi cũng nhận, nhưng làm ơn phân loại ra, đừng trộn chung như thế này. Chúng tôi làm sao mà nấu cơm cho ngon để các em ăn được? Chị nghĩ thử xem, với loại gạo hổ lốn thế này, liệu chúng tôi có thể nấu cơm chín được không? Phụ huynh như các chị không thấy thương con mình sao?
  • Thầy thông cảm. Thầy nhận cho, ruộng nhà tôi trồng được chỉ có thế ! Người phụ nữ bối rối.
  • Thật buồn cười cái nhà chị này ! Một mảnh ruộng nhà chị có thể trồng đến hàng trăm thứ lúa thế sao? Nhận vào! Giọng thầy gằn từng tiếng và vẫn không ngẩng đầu lên nhìn chị.
    Người mẹ im bặt, mặt chị trở nên trắng bệch, nhợt nhạt. Chị lí nhí cảm ơn thầy rồi lại lặng lẽ bước thấp, bước cao ra về. Dáng chị liêu xiêu, đổ vẹo trong cái nắng trưa hầm hập như đổ lửa.
    Lại sang đầu tháng thứ ba của kỳ nộp gạo. Chị lại đến. Vẫn dáng đi xiêu vẹo, mồ hôi mướt mải trên trán, ướt đẫm lưng áo của người mẹ trẻ. Bao gạo nặng dường như quá sức với chị.
  • Thầy lại đích thân mở túi gạo ra kiểm tra. Lần này, nét giận dữ in hằn trên mặt thầy. Thầy rành rọt từng tiếng một như nhắc để người phụ nữ ấy nhớ:
  • Tôi đã nói với chị thế nào. Lần này tôi quyết không nhân nhượng chị nữa. Chị làm mẹ mà sao ngoan cố không thay đổi thế này. Chị mang về đi. Tôi không nhận !
    Người mẹ thả bao gạo xuống đất. Dường như bao nỗi ấm ức, đau khổ và bất lực bị dồn nén bao ngày đột nhiên bừng phát. Chị khóc. Hai hàng nước mắt nóng hổi, chan chứa trên gương mặt sớm hằn lên nét cam chịu và cùng quẫn. Có lẽ, chị khóc vì tủi thân và xấu hổ. Khóc vì lực bất tòng tâm.
  • Thầy Hùng kinh ngạc, không hiểu đã nói gì quá lời khiến cho người phụ nữ trẻ khóc tấm tức đến thế. Chị kéo ống quần lên để lộ ra đôi chân dị dạng. Một bên chân quắt queo lại.
  • Thưa với thầy, gạo này là do tôi… Tôi đi ăn xin, gom góp lại bao ngày mới có được. Chẳng giấu gì thầy, chân cẳng tôi thế này, tôi làm ruộng thế nào được nữa. Cháu nó sớm hiểu chuyện, đòi bỏ học ở nhà giúp mẹ làm ruộng. Thế nhưng tôi kiên quyết không cho, kiên quyết không để con tôi thất học. Có học mới mong thoát khỏi cảnh cơ cực này. Nhà chỉ có hai mẹ con, cha cháu mất sớm… Thầy thương tình, thầy nhận giúp cho. Không nộp gạo, con tôi thất học mất !
    Câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắt
    Người mẹ trẻ này đều đặn ngày nào cũng thế. Trời còn tờ mờ, khi xóm làng còn chưa thức giấc, chị lặng lẽ chống gậy, lê mình rời khỏi thôn. Chị đi khắp hang cùng,ngõ hẻm xóm khác xin gạo. Đi mãi đến tối mịt mới âm thầm trở về. Chị không muốn cho mọi người trong thôn biết.
    Lần này người bị xúc động mạnh lại là thầy Hùng. Thầy đứng lặng hồi lâu rôi nhẹ nhàng đỡ chị đứng lên. Giọng thầy nhỏ nhẹ :
  • Chị đứng lên đi, người mẹ trẻ ! Chị làm tôi thực sự bất ngờ. Tôi đã có lời không phải với chị. Thôi thế này, tôi nhận. Tôi sẽ thông báo với trường về hoàn cảnh của em học sinh này, để trường có chế độ học bổng hỗ trợ cho học sinh vượt khó.
    Người mẹ trẻ đột nhiên trở nên cuống quýt và hoảng hốt. Chị gần như chắp tay lạy thầy. Giọng chị van lơn:
  • Xin thầy. Tôi có thể lo cho cháu, dù không đủ đầy như các bạn nhưng tôi lo được. Khổ mấy, vất vả mấy tôi cũng chịu được. Chỉ xin thầy đừng cho cháu hay chuyện này. Đây là bí mật của tôi, mong thầy giữ kín giùm cho.
    Chị kính cẩn cúi đầu chào thầy như người mà chị mang một hàm ơn lớn, đưa tay quệt mắt rồi lại nặng nhọc, liêu xiêu ra về.
    Lòng thầy xót xa.
    Thầy Hùng đem câu chuyện cảm động này báo với hiệu trưởng. Ban giám hiệu trường giữ bí mật này tuyệt đối. Nhà trường miễn phí toàn bộ học phí và sinh hoạt phí cho cậu học sinh có hoàn cảnh đặc biệt này. Ngoài ra,học lực của cậu rất khá, đủ tiêu chuẩn nhận được học bổng của trường.
    Cuối cấp, cậu dẫn đầu trong danh sách những học sinh xuất sắc của trường. Cậu thi đậu vào trường đại học danh tiếng nhất của Thủ Đô. Trong buổi lễ vinh danh những học sinh ưu tú, khi tên cậu được xướng lên đầu tiên, mẹ cậu lặng lẽ đứng ở một góc khuất, mỉm cười sung sướng.
    Có một điều rất lạ rằng trên sân khấu hôm ấy, có ba bao tải dứa sù sì được đặt trang trọng ở một góc phía ngoài cùng, nơi mọi người có thể dể dàng nhìn thấy nhất. Ai cũng thắc mắc,không hiểu bên trong ấy chứa thứ gì.
    Trong buổi lễ trang nghiêm ấy, thầy hiệu trưởng rất xúc động và kể lại câu chuyện người mẹ trẻ đi ăn xin nuôi con học thành tài. Cả trường lặng đi vì xúc động.
    Thầy hiệu trưởng ra dấu cho thầy Hùng phòng giáo vụ đến mở ba bao tải ấy ra. Đó là ba bao gạo mà người mẹ với đôi chân tật nguyền lặn lội khắp nơi xin về.
    Thầy nói:
  • Đây là những hạt gạo mang nặng mồ hôi và nặng tình của người mẹ yêu con hết mực. Những hạt gạo đáng quý này, tiền, vàng cũng không thể mua nổi. Sau đây, chúng tôi kính mời người mẹ vĩ đại ấy lên sân khấu.
    Cả trường lại một lần nữa lặng người đi vì kinh ngạc. Cả trường dồn mắt về phía người phụ nữ chân chất, quê mùa đang được thầy Hùng dìu từng bước khó nhọc bước lên sân khấu.

Cậu con trai cũng quay đầu nhìn lại. Cậu há hốc miệng kinh ngạc. Cậu không thể ngờ rằng người mẹ vĩ đại ấy không ai khác chính là người mẹ thân yêu của cậu.

  • Chúng tôi biết, kể ra câu chuyện này sẽ khiến cậu học sinh ưu tú nhất trường bị chấn động rất mạnh về tâm lý. Thế nhưng, chúng tôi cũng mạn phép được nói ra vì đó là tấm gương sáng, tấm lòng yêu thương con vô bờ bến của người mẹ. Điều đó hết sức đáng quý và đáng được trân trọng vô cùng.

  • Chúng tôi muốn thông qua câu chuyện cảm động này, giáo dục các em học sinh thân yêu của chúng ta về đạo đức và lối sống, về tình người và những nghĩa cử cao đẹp.
    Hôm nay, một lần nữa chúng ta vinh danh những người cha, người mẹ đã cống hiến, hy sinh cả đời mình vì tương lai con em…
    Giọng thầy hiệu trưởng đều đều, ấm áp và hết sức xúc động. Tai cậu ù đi, cậu chẳng nghe thấy gì nữa cả,mắt cậu nhòe nước. Mẹ cậu đứng đó, gầy gò, khắc khổ, mái tóc đã sớm điểm bạc, mắt bà cũng chan chứa niềm hạnh phúc và ánh mắt ấm áp, yêu thương ấy đang hướng về phía cậu với cái nhìn trìu mến.
    Người phụ nữ ấy run run vì chưa bao giờ đứng trước đám đông. Run run vì những lời tốt đẹp mà thầy hiệu trưởng đã giành cho mình. Với chị, đơn giản, tất cả chỉ xuất phát từ tình yêu bao la mà chị giành cho con trai. Chị không nghĩ được thế nào là sự hy sinh hay đạo lý lớn lao ấy.
    Cậu con trai cao lớn đứng vụt dậy, chạy lên ôm chầm lấy mẹ mà mếu máo khóc thành tiếng:
  • Mẹ ơi!!!!!!
    -ST-

Loading

Categories
News

ĐỔI RÁC NHẬN QUÀ TẠI CẦN THƠ

Từ lâu, các hoạt động bảo vệ môi trường hay thu gôm rác thải được đông đảo người dân ủng hộ và  hưởng ứng  như Ngày hội sống xanh được tổ chức tại tp HCM vào tháng 6/2019.  Ngày hội môi trường được tổ chức  vào tháng 9/2018 tại Băc Ninh,…và sắp tới tại tp Cần Thơ cũng sẽ tổ chức phong trào”Đổi Rác Lấy Qùa”.

Ngày 30-5 tới, các em thiếu nhi ở Cần Thơ chỉ cần mang rác lại công viên Lưu Hữu Phước (quận Ninh Kiều, TP Cần Thơ) sẽ nhận được món quà hấp dẫn từ chương trình “Ngày hội thiếu nhi tham gia bảo vệ môi trường”.

Chương trình này do Cơ quan đại diện Báo Gia đình Việt Nam tại Cần Thơ phối hợp với Thành đoàn TP Cần Thơ tổ chức nhằm mang lại niềm vui, phấn khởi cho các em thiếu nhi nhân Ngày Quốc tế Thiếu nhi 1-6 và Ngày Môi trường Thế giới 5-6.

Đến ngày hội, các em thiếu nhi chỉ cần mang theo các vật dụng trong gia đình như chai lọ nhựa, bịch nilon, giày, mủ, pin, đồ chơi điện tử, chai lọ, túi xách… đã qua sử dụng là có thể đổi lấy những món đồ chơi, bánh kẹo, nước uống, gấu bông…

Ngoài ra, tại ngày hội, các em thiếu nhi còn được tham gia nhiều trò chơi hấp dẫn như phân loại rác, bỏ rác vào thùng nhanh, vẽ tranh về môi trường và bảo vệ môi trường. Tất cả các trò chơi đều có quà.

Ban tổ chức đã trang bị khoảng 20 ki-ốt để chuẩn bị các trò chơi và hàng ngàn phần quà cho các em thiếu nhi.

Chương trình bắt đầu từ 7 giờ 30 đến 20 giờ ngày 30-5.

Cũng là một hoạt động thu gom rác thải bảo vệ môi trường nhưng ở Cần Thơ có phần khác hơn so với các tỉnh thành phố khác là đối tượng được đổi quà là trẻ em và cũng có thể được hổ trợ một phần từ bố mẹ hoặc người lớn trong gia đình. Điều này nhằm rèn luyện cho các em ý thức bảo vệ môi trường từ nhỏ, tạo thói quen vứt rác đúng nơi quy định; phân loại, tái chế, tái sử dụng một số loại rác cơ bản; đồng thời truyền cảm hứng thúc đẩy hành động sáng kiến của các em nhỏ trong việc bảo vệ môi trường. Hơn nữa hoạt động diễn ra trước ngày Quốc Tế Thiếu Nhi , như vậy các em vừa có những việc làm ý nghĩa vừa nhận được những món quà do chính công sức của mình làm ra.

Loading